Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Cổ tích tình yêu anh và em



"Mặc cho em trôi dạt nơi nào
                                Nhưng cuồi cùng cũng vẫn về bên anh"


Nếu anh biết em là ngọn gió
Anh sẽ làm mây sáng trên cao
Để cùng em tháng ngày phiêu lãng
Chốn chân trời ta tìm thấy được tình yêu
Nếu anh biết em là con sông lớn
Anh sẽ là biển cả mênh mông
Mặc cho em trôi dạt nơi nào
Nhưng cuồi cùng cũng vẫn về bên anh
Nếu anh biết em là đám mây trắng
Thì anh mong là ngọn núi Trường Sơn (đông)
Đứng chờ em trong nỗi nhớ mỏi mòn
Và hi vọng một ngày em sẽ đến
Mang cơn mưa tưới mát ngọn núi này
Nếu em muốn làm bồ câu tung cánh
Anh sẽ là cành cây trong rừng thẳm
Để chờ em bay đến đậu nơi này
Và cuối cùng điều anh mong ước
Được bên em đi đến cuối con đường
Cùng nắm tay dạo biển lúc hoàng hôn
Rồi hửng sáng cùng nhau ngắm bình minh
Nơi tổ ấm xinh xinh của chúng mình
Và nơi đó có câu truyện thật đẹp
Truyện cổ tích tình yêu anh và em...
                                               sưu tầm:

                                                        admin: Đặng Tất Đạt ^.^

thơ tình: ANH BẢO NÀY...



"Anh bảo rằng anh chẳng thích em đâu
                                            Em gật đầu em bảo "ừ cũng được"!"


Anh bảo rằng anh chẳng thích em đâu
Em gật đầu em bảo "ừ cũng được"!
Rồi hai đứa lại gần hơn lúc trước
Oẳn tù tì đánh cược với tình yêu

Em ra luật rồi chuẩn bị xuất chiêu
Anh lo lắng với những điều toan tính
Và cơn mê kia bỗng dưng choàng tỉnh
Tay xòe tay em đã thắng ván đầu

Mặt đối mặt trong cái lặng chiều sâu
Em nũng nịu đưa ra yêu cầu nhỏ
Em bảo rằng anh phải nhớ em mãi
Anh gật đầu... anh bảo "có sao đâu"!

Hiệp hai này anh sẽ quyết bắt cầu
Hai đứa lại tay xòe tay lần nữa
Ôi chao kìa lại một lần ngã ngửa
Bàn tay ai kia lại thắng nữa rồi

Và như thế trong một khoảnh khắc thôi
Em lại gần đưa ra điều nhỏ nhẹ
Chỉ được yêu một người thôi anh nhé
Anh gật đầu... anh bảo "có sao đâu"!

Phút cuối kia chưa nói đã bắt đầu
Anh đã thắng trong cái lần may mắn
Ngay lập tức trao nhỏ em lời nhắn
Giờ em là của anh nhé em yêu...

Môi mấp máy em gật đầu khe khẽ
Anh nhẹ nhàng quàng lấy bờ vai trẻ
Một nụ hôn nồng cháy của thòm thèm
Và thời gian cũng vội vàng ôm ấp...
                                             sưu tầm:


                            admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Phía cuối con đường


"Em không muốn yêu mà cứ mang lại mệt mỏi và nước mắt cho nhau."

Anh! Em xin lỗi vì đã không thể làm được những điều em đã nói với anh rằng em sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, nhưng em lại nghĩ rất nhiều và cũng khóc rất nhiều. Em không hiểu sao mình lại trở nên yếu đuối thế này, con người vô tư hồn nhiên của em trước kia đâu rồi chứ? Suốt 2 năm đầu đại học em đã cố gắng kìm nén mọi rung động, mọi thứ tình cảm thoáng qua để không nhận lời yêu bất cứ một ai vì em biết yêu vào là sẽ khổ, sẽ ảnh hưởng đến nhiều thứ nhất là học. Em nghĩ rằng mình sẽ tôn thờ chủ nghĩa độc thân đến khi nào ra trường. Đôi lúc nhìn những chị trong phòng có người yêu được chăm sóc lo lắng khi ốm, được nũng nịu đòi người yêu cái này cái kia em cũng thấy chạnh lòng. Nhưng đến lúc nhìn các anh chị ấy mệt mỏi khi giận nhau thì em lại tặc lưỡi: cô đơn vẫn thích hơn. Cứ thế, em cảm thấy hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.

Nhưng rồi cái được gọi là duyên số đã tìm đến với em - đó chính là anh. Thật buồn cười khi mà em và anh học cùng nhau từ năm thứ nhất mà đến tận năm thứ 3 em mới biết tên và nhớ mặt anh, rồi anh với em hay chém gió với nhau trên facebook, sau đó thật tình cờ anh và em lại ở cùng tổ thực tập. Đó có thể coi là duyên số không anh nhỉ? Ban đầu, em không để ý đến anh cũng chả biết anh ở vị trí nào trong lớp vì anh quá lạnh lùng lại ít nói nữa. Nhưng không ngờ chính điều đó lại khiến anh trở nên đặc biệt trong mắt em. Anh khiến em cảm thấy tò mò, thú vị và quan tâm đến những hành động của anh. Em đã rất thích thú mỗi khi nhìn thấy anh cười vì lúc nào trông mặt anh cũng lạnh như tiền, không thì cũng hay nhăn nhó nữa. Tuy anh thấp bé nhẹ cân hơn những người con trai khác trong lớp nhưng anh có biết hình ảnh của anh to lớn thế nào trong mắt em không? Nó chiếm hết không gian của những người khác, để khi bước chân đến lớp hầu như em chỉ nhìn và để ý đến anh.

Con đường anh và em đến với nhau tuy ngắn nhưng cũng thật nhiều trắc trở. Cả anh và em đều là những người sống nội tâm, không bao giờ thích chủ động biểu lộ cảm xúc của mình, đó đã là một trở ngại lớn rồi lại thêm tác động tiêu cực từ bên ngoài nên càng khó. Đã bao lần em tự nhủ lòng mình phải quên anh đi nhưng hình như càng cố quên lại càng nhớ. Em tự viện ra hàng trăm lí do để gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi đầu mình. Và đến lúc tưởng em đã làm được điều đó thì những bất ngờ đã đến khiến em nhận ra vị trí của anh trong lòng em. Em đã chấp nhận đến với anh không chỉ vì tình cảm thật lòng mà cả do sự hiếu thắng nữa. Điều đó luôn làm em băn khoăn không biết em đã thực sự yêu anh chưa hay chỉ là sự ngộ nhận? Thời gian ấy em đã dằn vặt mình nhiều lắm nhưng rồi nhờ vào tình cảm của anh mà em đã xác định được con đường đi cho chính mình.

Em yêu anh và sẽ không bao giờ hối hận vì điều đó. Ai cũng bảo khi đã yêu thì con gái thường yêu sâu sắc hơn con trai và ai yêu nhiều hơn thì người đó sẽ khổ. Đã bao lần em định hỏi anh câu đó nhưng sợ anh lại bảo em hỏi vớ vẩn nên thôi. Nhưng bây giờ em thấy mình bắt đầu khổ rồi anh à. Anh có biết đã bao nhiêu lần em khóc vì anh không? Trước kia thì em nhớ từng ngày, từng giờ, nhớ để sau này sẽ kể lại và bắt đền anh vì những giọt nước mắt ấy nhưng bây giờ nó đã quá nhiều rồi.

Có lẽ do em hay đọc mấy cái chuyện tình cảm sướt mướt, nghe nhiều blog radio về tình yêu nên em đã tự vẽ ra cho mình một thứ tình yêu lãng mạn và hoàn hảo. Rồi thực tế nó lại trái ngược như thế nên em cảm thấy hụt hẫng. Có lẽ anh nghĩ em hâm lắm nhỉ? Ừ thì hâm thật. Hâm mới yêu anh. Nhưng đã yêu thì phải quan tâm đến nhau chứ. Sao nhiều lúc anh vô tâm quá vậy? Chẳng nhẽ anh nghĩ rằng em đã yêu anh rồi thì chả cần thêm chất xúc tác gì vào nữa, chả cần vun đắp nó sẽ tự lớn ư? Nhưng anh có biết đến cây cối cũng phải chăm sóc cho nó hàng ngày, tưới nước và bón phân cho nó thì nó mới lớn và phát triển được. Tình cảm cũng vậy. Nếu anh cứ bỏ mặc nó thì dần dần nó sẽ héo úa và chết đấy. Anh thử hỏi xem có đôi nào yêu nhau mà lại như anh với em không?

Sáng ra không bao giờ nhắn tin hỏi nhau đã dậy chưa? Cũng chẳng bao giờ nhớ đến nhau vào mỗi bữa ăn cả. Em đã từng hỏi anh sáng thức dậy anh nhớ đến cái gì đầu tiên và anh vô tư trả lời là anh nhớ đến cơm. Em không buồn mà chỉ phì cười vì câu trả lời ngộ nghĩnh ấy. Anh hỏi lại em cũng trả lời như thế. Nhưng anh đâu biết rằng mỗi sáng thức dậy, người em nghĩ đến là anh. Em thật lòng muốn nhắn tin hỏi anh đã dậy chưa, rồi chúc anh ngày mới tốt lành và nhận lại từ anh câu chúc ấy nhưng anh bảo là sáng anh không thể dậy sớm được nên em nào có làm phiền anh chứ. Sáng đã vậy rồi nhưng chẳng lẽ mỗi tối trước khi đi ngủ anh không thể đều đặn chúc em ngủ ngon được ư? Trước kia có lần anh từng nói rằng tối nào anh cũng phải nhắn tin cho em nếu không anh sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó, em đã rất vui vì điều ấy. Tất cả tin nhắn từ những ngày đầu ấy em đều giữ lại, kể cả những tin nhắn vớ vẩn nhất vì chỉ hồi đó em mới cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em. Còn bây giờ thì sao đây? Có những tối anh và em không chat chit, cũng chả nhắn tin, có ngày em về quê mà anh chả thèm hỏi han em xem về đến nơi chưa hay có mệt không, có những buổi học trên lớp anh và em không nói với nhau câu nào, lẳng lặng đến rồi về như người dưng nước lã. Anh có biết mỗi lần như thế em lại muốn bước ra xa anh không? Và cứ thế khoảng cách của em với anh càng ngày càng lớn dần....

Từ cái hôm anh nói với em là anh mệt mỏi vì cái kiểu giận dỗi của em, em đã cố gắng để ngăn cảm xúc của mình lại. Đến lớp em luôn tươi cười, nói chuyện kiểu như không nói không chịu được nhưng anh đâu biết rằng em làm thế là vì anh thôi. Vì em không muốn mỗi lần em buồn lại có người đến hỏi anh rằng hôm nay em làm sao thế, có chuyện gì à rồi anh lạ ngơ ngác bảo là không biết. Em nói nhiều để anh biết rằng quanh em còn rất nhiều bạn bè nên nếu lỡ có một ngày anh và em xa nhau thì em vẫn còn nhiều niềm vui và chỗ dựa, em sẽ không gục ngã đâu anh à.

 Anh là người có quá nhiều niềm đam mê, quá nhiều thú vui nên đôi khi em không biết mình ở vị trí nào trong anh nữa. Nhưng em đâu có vì thế mà bảo anh là đừng có chơi cái này nữa hay bỏ cái kia đi vì em biết dù có nói vậy thì cũng chẳng thay đổi được gì anh cả. Dù vậy đôi khi em vẫn tự hỏi nếu khi anh đang đi chơi với bạn anh hay đang ở nhà xem đá bóng mà em cần tới anh thì anh có vứt bỏ những thứ đó để đến với em không? Em không đủ can đảm để thử vì tình cảm của anh dành cho em quá mong manh để em tin vào điều ấy, em sợ nếs em thử thì sẽ phải thất vọng, đau khổ.



Có lẽ anh và em cần khoảng không gian riêng để xem chúng ta cần nhau đến đâu (Ảnh minh họa)

Anh có biết đã bao nhiêu lần anh nói ra mà không thèm để ý rồi không thực hiện không? Nhiều, nhiều lắm anh à. Anh nói sẽ cùng em bắt xe bus ra bờ hồ đi dạo từ lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ anh nhắc lại nó lần thứ 2 và em vẫn đang chờ đợi cái ngày đó trong vô vọng. Anh bảo sẽ mua vitamin C cho em uống để đỡ mụn nhưng cũng chả thấy đâu. Khi bị nhiệt em tự đi mua thuốc về uống rồi nghĩ đến anh mà em nghẹn ngào không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra. Hôm thứ 5 em bảo với anh rằng thứ 7 đi bơi nhé, anh ừ. Vì cái mà em cho là kế hoạch ấy mà bác em bảo về chơi em đã không về, ở lại để anh dạy bơi cho em. Rồi đến cả một người bạn hẹn em đi bơi cùng từ mùa đông năm ngoái, đến giờ vẫn nhớ và tuần nào cũng rủ em đi mà em không đi. Tất cả là vì em chỉ muốn đi cùng anh chứ không phải bất kì ai khác. Nhưng em thật ngu ngốc, anh đâu có để ý đến mấy cái trò viển vông ấy chứ. Cả ngày thứ 6 anh không thèm nhắn tin cho em, cả ngày thứ 7 cũng vậy. Em vẫn cứ hi vọng, vẫn chờ đợi. Đến 7h kém bể bơi đóng cửa em mới nhận ra rằng mình thật ngớ ngẩn. Em tắt điện thoại. Em đã từng nhủ với lòng mình rằng em sẽ không bao giờ tắt điện thoại vì anh bởi trong danh bạ của em đâu chỉ có mình số của anh chứ, sao lại phải vì anh mà cắt đứt liên lạc với bao nhiêu người khác? Nhưng em không làm được, em không thể ngăn mình chốc chốc lại nhìn điện thoại để xem có tin nhắn của anh hay không, lại giật mình vồ ngay cái điện thoại mỗi khi nó rung lên vì nghĩ anh nhắn tin đấy, cuối cùng thì cái em nhận được là sự thất vọng tràn trề.

Em quyết định sẽ tạm thời quên anh đi, lên mạng và tìm những thú vui mới cho riêng mình. Và anh biết em đã tìm gì không? Em tìm về cách để yêu một người vô tâm. Em nhận ra có rất nhiều người giống mình và vô tâm hình như là căn bệnh chung của con trai, em lại có lí do để thanh thản mà không giận gì anh cả. Em bật điện thoại lên và định sẽ nhắn tin hỏi anh đang làm gì thế thì thấy có tin nhắn của anh. Vẫn là mấy chữ quen thuộc ấy: em đang làm gì đấy nhưng lần này thêm câu: về quê rồi hả? Hụt hẫng. Thì ra em ở đâu anh cũng chẳng hay biết, cái mà em nghĩ sẽ cùng anh thực hiện cũng chỉ là do em nghĩ ra mà thôi. Em lại tắt điện thoại và lần này chẳng còn vương vấn hay ngóng đợi gì nữa bởi em biết rằng càng hi vọng lại càng thất vọng nhiều.

 Đã bao giờ anh muốn cùng em làm việc gì chưa? Còn em đã rất muốn cùng anh đi dạo ở một nơi nào đó thật yên bình-bất cứ nơi nào có anh bên cạnh thì nơi đó với em đều yên bình cả, muốn cùng anh đi ăn những đồ ăn linh tinh mà em hay xem trên mạng và nghĩ rằng sau này có người yêu nhất định em sẽ cùng đi ăn cho bằng hết. Nhưng tất cả em cũng chỉ dám tưởng tượng, anh đâu có hứng thú gì mấy điều đó. Thời gian anh và em đi chơi được đếm trên đầu ngón tay vì anh còn bận xem phim, bận ngủ và bận chơi với bạn bè của anh. Tối thứ 7, chủ nhật thì anh ở nhà xem đá bóng, còn em lủi thủi ngồi ôm cái máy tính và tán phét với mấy đứa bạn chưa có người yêu. vô tư cho rằng đấy là chuyện bình thường, chỉ cần trong lòng có nhau là được, đâu nhất thiết phải đi chơi. Nhưng một hôm em vào kí túc xá chơi vào buổi tối, đi đường thấy người ta tay trong tay ríu rít, vào phòng thì ai có người yêu cũng đi chơi hết, có người hỏi em rằng: Bạn có người yêu mà cứ như không ý nhỉ? Em mỉm cười trả lời: Thế mới thoải mái tự do, không rằng buộc gì nhau cả. Nó bảo: Ừ, thế thì sau này chia tay nó dễ, tại ít kỉ niệm nên nhanh quên thôi. Chia tay? Phải rồi, có lẽ anh và em làm thế này để dễ dàng tìm ra lối thoát cho mình khi chia tay...

Thực sự là nói trước khó bước qua thật đấy anh ạ. Em không biết mình có đợi được đến chuyến du lịch biển mà em đã lên kế hoạch từ trước rồi hay không nữa. Nhưng mà có lẽ cả anh và em cần suy nghĩ lại mọi chuyện đã qua, về tình cảm của cả hai đứa, có nên tiếp tục hay dừng lại ở đây để có một tình bạn đẹp. Vì học cùng lớp nên khó mà quên ngay được nên hãy để thời gian nghỉ ôn thi và hè này xóa nhòa đi tất cả. Anh là con trai với lại tình cảm nó cũng chưa ở mức độ sâu sắc gì nên chắc là cũng dễ quên thôi anh nhỉ?

Em không ngờ mối tình đầu của mình lại khiến em phải khóc nhiều thế này. Em biết mình còn yêu anh nhiều thì mới khóc nhưng tình cảm ấy không đủ để em vượt qua sự cô đơn, trống trải mà anh đã để lại trong lòng em. Đã bao giờ anh nghĩ đến em mà mỉm cười chưa? Trước đây lúc nào nghĩ đến anh gương mặt em cũng rạng ngời hạnh phúc lắm nhưng sao mấy hôm nay cứ nghĩ đến anh thôi là nước mắt em lại tuôn rơi thế này? Có lẽ chúng ta không thuộc về nhau rồi anh ạ. Anh đã không hiểu em muốn gì và cần gì cả. Bởi vậy những điều bình dị nhất từ anh, em đã không nhận được.

Em không cần…

Em không cần anh yêu em say đắm, chỉ mong anh thương em chân thành…
Em không cần anh hiểu mọi điều em nói, em chỉ mong anh sẵn sàng nghe em chia sẻ…
Em không cần anh cho em thứ này thứ khác, chỉ mong anh đừng so đo, tính toán sự ngang giá với em…
Em không cần anh bên em sáng tối, gửi tin nhắn hay gọi điện thường xuyên, em mong anh trong một ngày gửi em vài dòng khi anh rảnh, để em biết em luôn ở đâu đó trong anh…
Em không cần anh đặt em vào vị trí số 1, em chỉ mong nếu có lựa chọn, anh hãy cho em được có trong những điều anh cân nhắc…
Em không cần anh ngọt ngào thơ văn, em chỉ mong mọi điều anh nói đều là đi từ con tim mình…
Em không cần anh làm em vui, chỉ mong anh đừng khiến em khóc…
Em không cần anh dẫn em đi khắp nơi và rêu rao đây là bạn gái anh, em chỉ mong, nếu ai đó hỏi, anh sẵn sàng nói rõ: “Ừ, cô ấy là người tôi yêu.”
Em không cần anh tỉ tê tâm sự với em mọi điều, em mong, lúc anh mệt, lúc anh nản lòng, hãy tìm đến em… và cho em được là người an ủi…
Em không cần anh nói yêu em hàng ngày, em chỉ mong, lúc em mềm lòng, lúc em yếu đuối hoài nghi, anh nói tiếng yêu cho em mạnh mẽ…
Những điều em không cần, không phải là những điều em không muốn.
Em không cần vì em biết chúng chẳng để làm gì giữa anh và em.





Còn những điều em mong, chính là điều em muốn. Anh hãy sống cuộc sống của anh, cho thật trọn vẹn và hết mình, em không yêu anh rồi đòi hỏi anh phải như ý em thích, và em không bước vào cuộc sống của anh để đòi một vị trí đỉnh cao của sự quan tâm hay săn đón.

Em đi bên anh, đi cùng anh, để lắng nghe, để chia sẻ, để cùng vui và cùng buồn. Để cùng mơ ước và để cùng cố gắng.

Yêu là nhận ra con người mình từ chính đối phương.

Yêu là để giúp nhau hoàn thiện và sống tốt.

Vậy nên anh à, hãy cứ xem em là người em, người bạn, người anh thương, rồi mới là người anh yêu. Cứ vậy đi anh nhé.

Và đây là những điều cuối cùng em muốn anh hiểu. Lần này có lẽ anh và em cần khoảng không gian riêng để xem chúng ta cần nhau đến đâu và có thể tiếp tục cùng nhau vượt qua những khó khăn hay không. Em không muốn yêu mà cứ mang lại mệt mỏi và nước mắt cho nhau đâu. Bởi:

Yêu! Là cùng nhau chia đôi nỗi buồn, là cùng chung vui phút giây hạnh phúc. Dắt nhau đi trên ngày xanh...

Yêu! Là cùng bước trên con đường, cùng nắm tay nhau thật chặt để luôn nhớ rằng, bước thật chậm để biết yêu em nhiều hơn!





                                                                        sưu tầm:
                                                                                     admin: Đặng Tất Đạt

Thơ tình: Nhớ


"Bỗng một hôm anh lại nhớ đến em
                                  Người con gái anh thầm thương trộm nhớ"


Bỗng một hôm anh lại nhớ đến em
Người con gái anh thầm thương trộm nhớ
Kỉ niệm lần đầu anh gặp em trên phố
Một nụ cười làm tim anh xuyến xao

Nhớ không em những ngày học cùng nhau
Anh vẫn cứ nhìn em nơi cuối lớp
Vẫn nụ cười rạng ngời như tỏa nắng
Anh cứ nhìn em mãi không thôi.

Nhớ không em lần tỏ tình đầu tiên
Anh lơ ngơ viết lá thư tình cảm
Anh viết vào tình cảm của lòng anh
Muốn đưa em mà lòng không dám tới
Hồi đó còn con nít quá mà em.

Anh nhớ em anh vẫn nhớ mọi điều
Nhớ nụ cười ánh mắt đầy yêu thương
Nhớ đôi môi như một áng mây chiều
Và giọng nói em làm anh chết đứng

Cớ sao em lại xa anh đi mãi
Chỉ vài câu em chẳng nói với anh
Làm anh đây mãi chờ em năng tháng
Nhớ em nhiều em có biết hay không
                                                  sưu tầm:
                                                       admin Đặng Tất Đạt ^.^

Mãi yêu mình em





"Ở một phương xa nào đó có một người từng ngày dành tình yêu thương và chờ đợi em."
Giờ đây, anh buồn vô hạn, nhiều khi chỉ ao ước được nhìn thấy em, thấy gương mặt thân yêu của em, thấy nụ cười của em, để thấy em đang bình an là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Em đã đi mang theo tất cả tình yêu, sẻ chia và sự cố gắng của anh.

Những buổi đầu quen nhau thật tuyệt phải không em? Anh nhớ những buổi hẹn hò đi chơi của mình, buổi đầu đi dạo khắp các quận, anh không dám nắm tay em mà em phải chủ động cầm tay anh. Có lẽ em không chủ động thì chắc mình cũng chẳng thể quen được nhau và anh cũng không hạnh phúc đến thế. Anh nhớ những buổi anh lên thăm em để cho chúng ta được gần nhau, mình trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết sau bao ngày nhớ nhung về nhau.

Em yêu à! Chắc có lẽ đây là lần cuối anh được gọi em như vậy. Làm sao anh quên được những nụ hôn đó, kỷ niệm đó... mình bên nhau hạnh phúc biết bao. Anh vẫn biết một tình yêu đến trong vội vàng thì sẽ rất mong manh, rất dễ vỡ. Anh phải làm sao đây để ngăn con tim mình yêu em? Khi nỗi nhớ về em khi anh nhắm mắt mỗi đêm về, khi nghe một bài hát đầy cảm xúc... Anh phải làm sao đây? Phải chăng anh yêu em là có tội? Phải chăng tình yêu chân thành của anh chỉ bằng hai từ xin lỗi?

Với anh, đó là kỷ niệm hạnh phúc mà anh không bao giờ quên. Cuộc sống của anh đã thay đổi khi em đến với anh. Anh như sống lại khi anh gặp và có em, anh chưa bao giờ cảm nhận được một tình yêu như thế trong mình. Điều đó làm anh hạnh phúc vô cùng, anh thấy cuộc sống lúc đó thật nhiều niềm vui, không còn đơn điệu buồn tẻ. Anh yêu đời hơn vì có tình yêu em dành cho anh, và anh cảm nhận được em rất hạnh phúc khi ở bên anh, em cũng yêu đời hơn và cuộc sống của anh cũng hạnh phúc hơn khi bên em, không còn chán ngán vì sự vô cảm và nặng nề trong công việc, học hành và cuộc sống.



Nếu không tìm được hạnh phúc thì hãy quay về bên anh em nhé (Ảnh minh họa)

Từ ngày mình rời xa nhau lúc nào anh cũng nhớ em rất nhiều. Nhưng tại sao nhớ đến anh nước mắt của anh cứ rơi hoài. Anh nhớ cô bé luôn mỉm cười với nụ cười thật nhẹ nhàng. Một cô bé hồn nhiên vô tư, một cô bé đã làm tan chảy trái tim anh.

Rồi mọi chuyện bỗng dưng ập đến và như thế mình quyết định chia tay nhau trong sự đau khổ tột cùng. Không phải vì anh không yêu em nữa mà cũng chẳng phải vì em không còn tình cảm đối với anh, chỉ bởi vì một chữ “đời ngang trái” nên mình không thể ở bên nhau. Gần một tháng nay không có đêm nào anh ngủ được, anh cứ suy nghĩ mãi, anh như một người mất hồn không biết mình sẽ về đâu. Anh sẽ phải tránh xa thật xa cuộc đời của em, lúc đó em sẽ quên được anh và tìm cho mình một hạnh phúc khác.

Và giờ đây không còn những lời tâm sự, không còn những lời sẻ chia, tất cả đã đi theo em trên con đường mới. Anh sẽ chôn chặt kỷ niệm tình yêu trong lòng anh suốt cuộc đời. Đây là những dòng yêu thương và cũng là những gì anh muốn gửi đến em. Anh hy vọng có thể vào một ngày nào đó, em sẽ vô tình đọc được những dòng suy nghĩ này của anh, và nhớ đến một người đã yêu em vô hạn, yêu với cả tấm lòng và yêu em hơn những gì anh đã có trong cuộc đời này.

Anh sẽ luôn trân trọng tình cảm em đã dành cho anh. Anh sẽ nhớ mãi những kỷ niệm tình yêu của chúng ta, và sẽ luôn cầu chúc em được hạnh phúc. Anh biết em sẽ quên anh vì không ai có thể hiểu em hơn anh, anh sẽ không buồn vì điều đó. Hãy vững tin lên em nhé và hãy nhớ đến anh mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng. Ở một phương xa nào đó có một người từng ngày dành tình yêu thương và chờ đợi em. Nếu không tìm được hạnh phúc thì hãy quay về bên anh em nhé. Anh yêu em và mãi mãi chỉ yêu một mình em mà thôi.
                                                                     sưu tầm:
                                                                                    admin: Đặng Tất Đạt

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

Em thề sẽ không bao giờ khóc vì anh



 "Nhưng em biết tất cả chỉ là giả tạo, em vẫn đau khi nhìn anh vui bên ai đó, cả người em như run lên, lo sợ khi anh nói những lời em không hề muốn nghe. Anh có biết từ ngày yêu anh em đã không còn nhìn thấy ánh hào quang, không còn một tia tình yêu nào dù là nhỏ nhất cho người khác."

    Anh à, em đau lắm, em không biết mình là gì trong trái tim anh nữa. Sao anh có thể làm trái tim em đau nhiều đến thế, em không khóc vì anh nữa đâu, em đã thề với bản thân mình rằng không bao giờ em khóc vì anh cả, em nghĩ mình đã làm được điều đó.

Nhưng em biết tất cả chỉ là giả tạo, em vẫn đau khi nhìn anh vui bên ai đó, cả người em như run lên, lo sợ khi anh nói những lời em không hề muốn nghe. Anh có biết từ ngày yêu anh em đã không còn nhìn thấy ánh hào quang, không còn một tia tình yêu nào dù là nhỏ nhất cho người khác. Em ngốc quá chỉ biết yêu mình anh mà thôi.

Giờ đây em sẽ phải là kẻ thất bại vì không thể níu giữ được trái tim anh, nhưng em đã thắng được chính mình khi em biết thế nào là tình yêu nơi anh. Em đã yêu và sẽ còn yêu anh nhiều lắm, tình yêu đó sẽ còn theo em suốt cuộc đời này. Ba năm trôi qua, một người con gái như em chỉ biết đến một người là anh, vậy là em phải bỏ cuộc vì một cuộc tình mong manh phải không anh?

Có ai biết trong ký ức của em, cái tên anh lại đáng nhớ đến như vậy? Với em cái tên đó đã gắn chặt trong suy nghĩ của em 3 năm nay rồi và em không hề muốn thay đổi nó một chút nào cả. Nhưng em hiểu vì sao anh không yêu em, vì trong tình yêu em là kẻ quá ngốc, em chưa thực sự hiểu anh cần gì và chưa thể hiểu được suy nghĩ của anh dù đã bên anh mấy năm nay.

Tối qua anh say như vậy, em vô tâm quá, đáng lẽ em phải đưa anh về dù mẹ anh có nghĩ gì đi nữa, nhưng em lại để anh về một mình. Em đã hối hận biết bao. Đã có những lúc quyết tâm trong em trỗi dậy chỉ muốn rời xa anh, không muốn để ý tới anh sống chết như thế nào nữa, nhưng em không làm được. Em không thể vờ như anh là người không có ý nghĩa gì với em.

Em đã cố gắng rất nhiều, đã muốn cho anh vào ký ức nhỏ nhoi, cất anh thật kỹ đi, nhưng em thất bại nặng nề. Bạn bè nói không sai em là đồ ngốc, em luôn tự trách mình mà không hề oán trách anh. Dù anh có thế nào em vẫn cố gắng nhẫn nhịn để được ở bên anh, thậm chí chỉ là để nhìn thấy anh mà thôi, dù cho anh cười và em sẽ khóc.


Cuộc đời phũ phàng như vậy phải không anh hay là do em tự chuốc lấy những tháng ngày đau khổ cho mình? Có lẽ duyên phận của chúng ta đã dừng lại vào ngày đó, nhưng em cứ cố chấp không chịu nhận. Từ giờ em sẽ cố gắng hơn nữa để mình có thể hận anh nhiều hơn, để có thể quên anh nhẹ nhàng mà không hối hận điều gì nữa.

Trong mắt anh, em là con ngốc mà anh có thể thay thế bằng bao người khác, nhưng với bố mẹ em là báu vật, là tài sản vô giá và em sẽ sống nhờ niềm tin bố mẹ đã ban cho em. Em sẽ hạnh phúc vì em đã yêu thật lòng bằng cả trái tim mình, ông trời sẽ không nỡ lấy đi hạnh phúc của em đâu.
                                                           sưu tầm:
                                                                           admin:Đặng Tất Đạt

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

^.^

Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. 

Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. 

Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. 

Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười xua tan màn đêm u tối trong bạn.