Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

^.^

Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. 

Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. 

Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. 

Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười xua tan màn đêm u tối trong bạn. 

Bến đợi mãi yêu

"Nếu một ngày nào đó em nói lời chia tay mà không một lý do chính đáng, hãy hiểu rằng em yêu anh và giữ tay em lại nhé tình yêu!"
 
Chừng hơn ba năm về trước, có một người con trai quen một người con gái. Người con trai nét mặt vui vẻ rất đỗi hiền lành, chăm chỉ và điều khiến anh trở nên đặc biệt hơn chính là... trái tim nhân hậu! Còn người con gái tính cách trái ngược gần như hoàn toàn với anh, ngang tàn, bướng bỉnh hiện hữu trong từng lời nói. Nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, dường như cô đã ý thức được về tầm quan trọng của người con trai đó trong lòng mình. Cô không muốn mất đi một người bạn tốt, một tri kỉ trong đời. Để rồi ngậm ngùi đẩy anh ra xa cô, chuốc phần cay đắng, khổ đau về mình. Anh cũng đã tự tìm cho mình một khoảng trời riêng, lúc vui, khi buồn...

   Ba năm sau, họ gặp lại nhau. Đã khác nhiều, không còn như ba năm trước. Những đắn đo, toan tính không còn đè nặng vì người con gái lúc này đã hoàn thành việc học và đang chờ một công việc ổn định. Để cũng lấy chồng, có con và gây dựng một gia đình hạnh phúc. Đó là mong ước, nhỏ nhoi thôi... nhưng cô biết, để làm được không dễ chút nào!

 Và rồi họ đến bên nhau, quay cuồng trong hơi rượu cay nồng và men say tình ái! Dẫu say nhưng người con gái, chính xác hơn là người đàn bà, vẫn luôn trăn trở về tương lai của hai người. Đau đã một lần, như con chim nhỏ sợ cành cây cong! Cô yêu anh, tình yêu đó đủ lớn để cô dũng cảm nói lên sự thật về quá khứ tộ lỗi của mình. Nhưng tình cảm thật anh dành cho cô là gì? Anh không biết, cô lại càng không. Cô hoang mang, hoang mang đến tột độ. Có khi nào anh nhàm chán với tình yêu của cô không? Có khi nào rời xa cô không? Những lo lắng đó cứ vần vũ trong đầu cô không ngưng nghỉ! Thèm được nghe một tiếng yêu. Không, cô đang khao khát, khao khát thì đúng hơn.



Họ ngồi bên nhau mà hai trái tim cách xa... một vòng trái đất (Ảnh minh họa)

- Mình chia tay... anh nhé!

- Tại sao vậy?

- Vì anh không yêu em, chưa khi nào. Anh không hề nói yêu em, dù chỉ một lần!

- Anh yêu em, đừng xa nhau em nhé...!


Ôi... cô chỉ mong có thế, hạnh phúc biết bao. Và nếu anh có ở đây, cô sẽ ôm chầm lấy anh, đặt lên đôi môi ngọt ngào của anh một nụ hôn bỏng cháy, đủ để anh nhận thấy... cô yêu anh thật nhiều! Nhưng anh chỉ im lặng, mặc cho cô buồn khổ một mình. Anh nghĩ cô vẫn luyến lưu tình cũ. Đau đớn thay, phép thử tình yêu của cô đã thất bại. Để có anh, có những phút giây vui vẻ bên anh, dù ngắn ngủi cũng không dễ dàng. Cô đâu thể dễ dàng rũ bỏ như vậy. Nhưng anh không hiểu! Con trai là vậy, có lẽ với họ, "chia tay chỉ đơn giản là "buông tay" chứ không thể là "hãy nắm tay thật chặt" như con gái! Một lần nữa cô làm tổn thương anh và tự làm đau chính mình. Hay anh không yêu cô, tất cả chỉ là hiểu lầm, do cô ngộ nhận? Ông trời sao bất công đến thế, lỡ reo vào đời mầm mống của cái sự buồn đau. Trớ trêu thay khi sinh ra hai cái đầu, với suy nghĩ khác xa rồi bắt đến gần để hiểu, cảm thông, chia sẻ và hòa hợp!

Giờ đây, họ ngồi bên nhau mà hai trái tim cách xa... một vòng trái đất. Hai trái tim đó liệu có về gần? Họ sẽ mãi là người đương thời của nhau hay sẽ sắm vai cố nhân chỉ nay mai? Câu hỏi đó, có lẽ chỉ thời gian mới là kẻ thích hợp để trả lời!
                                                   sưu tầm:




                                                               admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Ừ, thì tớ sẽ ra đi


Mọi thứ rồi sẽ đến lúc kết thúc nhưng không hiểu sao tớ lại không đành nhìn cậu quay gót.

  “Biết đâu bất ngờ một ngày đôi ta chợt rời xa nhau…” Tớ sợ…
Sợ một ngày tớ phải bước trên con đường của riêng tớ, con đường từ nay vắng bóng cậu.
Sợ cảm giác quay đầu lại sẽ không thấy cậu đứng đó chờ tớ nữa.
Sợ phải xa cậu… tớ sợ cảm giác của người ra đi và sợ cả cảm giác của người ở lại.

   Ừ thì mọi thứ rồi sẽ đến lúc kết thúc nhưng không hiểu sao tớ lại không đành nhìn cậu quay gót. Có lẽ tình cảm của tớ dành cho cậu đã làm tớ đã trở nên quá ích kỉ vì đôi lúc tớ chỉ muốn giành cậu cho riêng tớ. Thời gian qua tớ đã tự nhủ lòng mình cả trăm cả ngàn lần tất cả chỉ là “giả vờ thôi nhé”, thế nhưng có những lúc tớ cảm thấy mình hạnh phúc thật sự. Một chút vui, một chút buồn, một chút giận hờn và cả một chút ích kỉ… Tớ chỉ dám dành cho mình một chút thôi thế nhưng có lúc tớ thấy mình đau thật nhiều. Tớ tự tưởng tượng ra những thứ vớ vẩn, cậu đang đi với ai, giờ này cậu làm gì mà cả một tin nhắn chúc ngủ ngon cậu cũng quên. Tớ cảm thấy ganh tị với những cô bạn cũng lớp cậu vì họ được học cùng cậu, trò chuyện với cậu và đùa vui cùng cậu, những lúc đó liệu cậu có nhớ đến tớ không?

   Tớ không hối hận vì tất cả những điều tớ làm, vì ban đầu tớ là một cô gái háo thắng và cậu là một người rất đáng thương, cậu cần sự giúp đỡ của tớ để thay đổi, cậu nói cậu không muốn mắc sai lầm và tớ đóng vai trò vừa là bạn gái vừa là quân sư bất đắc dĩ của cậu. Cậu và tớ đã bắt đầu như thế. Giả vờ là một cặp đôi, giả vờ quan tâm, giả vờ lo lắng, tất cả chỉ là giả vờ thôi đúng không cậu? Thế thì tại sao có những lúc cậu nhập vai quá giống…

   Tớ không cần cậu giả vờ nhắn tin chúc tớ ngủ ngon nhiều như thế đâu, sẽ tạo cho tớ một thói quen đợi tin nhắn của cậu mỗi ngày. Tớ không cần cậu chở tớ qua nhiều con đường như thế, tớ sẽ lại đòi để được như thế lần nữa. Có phải tớ là chúa rắc rối không? Tớ không cần cậu quá quan tâm tớ đâu, như thế thật khó cho một chữ quên. Tớ không cần cậu hứa với tớ bất cứ điều gì vì tớ muốn mình có thể nhẹ nhàng ra đi, với tớ như thế là đủ rồi.






Tớ không cần cậu nữa… nhưng làm sao có thể nói ra để một lần dứt khoát. Tớ nhất định sẽ nói được, nhất định sẽ làm cho cậu quên tớ và tớ hứa là sẽ cố quên cậu, có lẽ hơi tàn nhẫn với chính mình một chút nhưng chẳng phải quay lại điểm xuất phát là thứ cậu cần đó sao? Chắc cậu không quên quy ước giữa hai đứa khi bắt đầu là “không được thích nhau”. Đối với cậu có lẽ tất cả những điều đó là một trò chơi và cậu không vi phạm luật nhưng tớ thì… Xin lỗi vì tất cả những điều tớ làm không phải là giả vờ, xin lỗi vì tớ đã ở bên cậu quá lâu, xin lỗi vì tớ không thể không nhớ tới cậu. Tớ đang tự hỏi tại sao lại có một bắt đầu và kết thúc như thế? Nước mắt tớ cứ rơi, tớ chỉ khóc lần này thôi, cậu hạnh phúc nhé...!
                                             sưu tầm:
                                                           admin: Đặng Tất Đạt

Hạnh phúc thật sự là khi có em!


"Cảm ơn em đã đến bên anh, cho dù mọi chuyện đã là quá khứ!"


   Đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày chúng mình xa nhau. Anh đã ngồi bất động ở đây, cảm giác như có hàng ngàn tảng đá đè lên mình, nặng trĩu, trái tim anh như bị ai cứa dao vào tim đau buốt...
Cô đơn trống vắng giữa bốn bức tường, suy nghĩ thật nhiều về mối tình đầu thật đẹp của hai ta mà  cứ tưởng rằng nó sẽ mãi mãi êm đẹp như thế, để đến một ngày không xa, mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi.
Bốn năm gắn bó đó không phải là thời gian ngắn cho một tình yêu phải không em? Chúng mình đã trải qua biết bao cung bậc của cảm xúc của tình yêu. Anh vẫn nhớ như in câu nói của em: “Hãy nắm chặt tay em! Đừng buông ra anh nhé - Heo Rùa mãi bên nhau”, câu nói này thay cho lời hẹn ước của chúng mình, em còn nhớ không?

   Ngày mình yêu nhau, anh đã thay đổi rất nhiều, đã trưởng thành hơn trong cuộc sống anh đã biết mơ về một gia đình ấm êm và hạnh phúc, có anh có em có những đứa con thơ, một mái ấm luôn ngập tràn tiếng cười và niềm vui.
Còn nhớ cái ngày hai chúng mình cùng bị sốt, anh tuy rất mệt nhưng vẫn gắng lên viện để chăm sóc em. Những lúc nghe em bị đau, bị ốm, anh thấy như có ngàn mũi kim châm vào tim mình vậy, đau lắm em à! Anh nhớ em và lo lắng cho em rất nhiều.

Hạnh phúc sẽ đến với những ai biết giữ gìn nó (Ảnh minh họa)

Ngày anh quyết định đưa bố mẹ xuống ra mắt gia đình em, còn gọi là “bỏ rượu” - phong tục của quê em. Hai chúng ta đã cùng chắp tay lạy trước bàn thờ gia tiên nhà em, lúc đó anh cảm thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Anh không thể nào tả nổi cảm giác lúc đó vì anh nghĩ rằng, đây là cái mốc quan trọng nhất cho tình yêu của em và anh !
Rồi mọi chuyện chuyển sang một chiều hướng khác mà bây giờ, anh vẫn cứ tưởng nó như một giấc mơ và anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật đó. Khi anh phải ra Đà Nẵng làm việc, em còn nhớ lời anh dặn không? Đó là khi anh nói: “hãy chờ anh tết anh sẽ vào với em”?. Em còn nhớ cái cảm giác lúc đưa anh lên bến xe, cả hai đứa đã khóc, bàn tay em cứ nắm chặt bàn tay anh, đôi bàn chân anh cảm thấy nặng nề lê từng bước lên xe… anh không dám quay lại nhìn em vì anh sợ không thể kiềm chế được lòng mình!
    Sau ba tháng xa nhau, anh phải làm việc với cái thời tiết khắc nghiệt của cái nắng tháng 6, nỗi nhớ em cứ ngày càng trào dâng trong anh. Anh khát khao được gặp được ôm em và  trao em từng hôn say đắm...
Mọi hoạt động, suy nghĩ trong anh luôn hướng về nơi em. Lần đầu tiên, anh biết quan tâm, yêu thương một người, đó là em. Anh đã dành hết tình yêu thương cho em và không bao giờ suy nghĩ sẽ quen một người con gái nào khác ngoài em.
Khi nghĩ về em, anh thấy cuộc đời này thật nhiều ý nghĩa... Nhớ về em là một động lực giúp anh cố gắng sống tốt hơn, làm việc tốt hơn. Nhưng cái ngày em nói với anh rằng: "Em sắp rung động trước người ta rồi”, tim anh như chết lặng... Anh không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu anh choáng váng, tim đau đớn không biết mình phải làm sao?
Những ngày đầu xa em, cảm giác đó thật tồi tệ đối với anh. Dường như anh đã đánh mất chính bản thân mình, anh thường nhậu say khướt, lao vào bài bạc rồi chơi bời thâu đêm ở vũ trường cũng chỉ vì lý do duy nhất là để quên em. Nhưng cho tới tận bây giờ, anh mới nhận ra một điều rằng: “Mình đừng cố quên những điều không thể, đừng cố nắm giữ những gì không thuộc về ta”. Ai cũng có quyền lựa chọn cho mình cuộc sống riêng tốt đẹp hơn em cũng như thế, anh không bao giờ  trách em bởi anh lúc nào cũng mong em được hạnh phúc!

Anh không ghét và cũng không căm hận em vì những gì em đã đối xử với anh mà anh cảm ơn em, tình yêu của anh! Cảm ơn em đã đến bên anh, cho dù mọi chuyện đã là quá khứ nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, cảm ơn em, cảm ơn vì tất cả những gì em đã dành cho anh! Cảm ơn em vì những nụ cười, những giọt nước mắt và cũng cảm ơn vì chính em đã cho anh biết thế nào là hạnh phúc.
Dù không  có em bên cạnh nhưng anh vẫn có thể bước một mình, anh không buồn như xưa nữa vì anh biết chấp nhận những gì đến với anh. Đã có những lúc anh quên đi bản thân mình và hôm nay anh sẽ sống vì anh, với những ai còn yêu thương anh.....!

Hạnh phúc không bắt đầu từ một hướng mà đến với những ai biết gìn giữ nó. Với anh hạnh phúc thật sự là khi có em....!
                                                      sưu tầm:
                                                                   admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Em sẽ là người ra đi


 Cuộc sống đôi khi thật trớ trêu, tình yêu em dành cho anh quá lớn tưởng như không gì chia cắt được thì em lại nói lời chia tay. Em đã tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ lên, đừng để anh bị giằng co giữa mình và gia đình của anh...
   Anh biết không, mấy ngày nay ngày nào em cũng nghe đi nghe lại bài "Một chút quên anh thôi", bởi đó là tâm trạng em bây giờ. "Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối? Vì muốn con tim anh yêu em đến khi hơi thở bớt nồng nàn và đôi tay thôi nắm chặt... yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc... "

  Em đang rất đau khổ, em đang phải chịu đựng bởi vì em là người nói ra câu chia ly, là em tự quyết định rời xa anh, và hơn hết là em yêu anh nhiều hơn cả bản thân mình nên em sẽ cố gắng, sẽ mạnh mẽ để anh có thể rời xa em mà không phải day dứt, để anh có thể bước tiếp mà không phải ngoảnh lại nhìn về quá khứ đó: Quá khứ hạnh phúc của chúng mình!

    Em còn nhớ những ngày đầu mình quen nhau thật vui vẻ, thật trẻ con... Em lúng túng mỗi khi nhận được tin nhắn chứa đầy sự quan tâm và yêu thương của anh, cười như trẻ thơ trước sự hài hước của anh, mong ngóng đến nao lòng khi bất chợt một ngày không nhận được tin nhắn của anh... Dù nguyên tắc của em là chỉ nói chuyện cho vui và không bao giờ gặp gỡ ngoài đời với những người quen em qua tin nhắn, nhưng đến khi gặp anh thì cái nguyên tắc đó dường như đã hết hạn sử dụng. Sau bao lần từ chối thì em cũng đồng ý gặp anh, gặp người con trai khiến em tò mò và hứng thú nhất.

  Gặp được một lần lại muốn gặp thêm lần nữa, và cứ thế tình cảm mình dành cho nhau cứ lớn dần lên theo những lần gặp gỡ vội vã đó, vậy mà khi anh nói lời yêu thì em lại chạy trốn. Em gần như cắt đứt mọi liên lạc với anh, nhưng anh vẫn kiên trì chờ đợi, vẫn ở đó bình lặng đến lạ kỳ... Điều đó khiến em rung động thật sự, cuối cùng thì con tim cũng chiến thắng sự cứng cỏi, ương bướng của lý trí: Em nhận lời yêu anh!





  Giờ nghĩ lại em vẫn còn cảm thấy hạnh phúc lắm anh à. Chúng mình yêu nhau nồng nàn và nhẹ nhàng lắm. Em khiến bạn bè ghen tị thật nhiều, trong khi những cặp đôi đó suốt ngày cãi vã khóc lóc thì chúng mình dù ít gặp nhau nhưng vẵn hiểu tường tận về nhau, chẳng khi nào nặng lời cả. Có lẽ thời gian bên nhau ít ỏi nên những trách móc giận hờn vì thế mà tự tiêu tan chăng?



Em sẽ mãi dõi theo bước anh đi (Ảnh minh họa)

Cho đến giờ nay điều em hối hận duy nhất là đã theo anh về ra mắt gia đình sớm như vậy! Họ chê em gầy, yếu, ở xa lại học trường không nổi tiếng sau này sẽ khó kiếm việc... Em chẳng trách gia đình anh một chút nào vì những gì họ nói là sự thật và vì họ lo lắng, yêu thương anh thôi. Nhưng điều em buồn nhất là anh giấu em, anh chịu đựng một mình. Em chẳng hiểu được những suy nghĩ của anh nên vẫn giận dỗi khiến anh mệt mỏi và chán nản. Anh đã dành tình cảm cho người con gái khác, anh gọi cô ấy là vợ. Bạn anh (cũng là anh kết nghĩa của em) khẳng định rằng đó chỉ là trêu đùa với người cùng xóm trọ, dù hơi thái quá nhưng anh chưa làm gì có lỗi với em, em tin nhưng em rất đau...

Anh sắp đi nước ngoài, 3 năm, em vốn nghĩ sẽ đợi anh được nhưng giờ em không có niềm tin nữa! Bố mẹ em biết chuyện cũng không muốn con gái phải đợi chờ, sợ em khổ, sợ em lãng phí tuổi xuân mà không biết kết quả thế nào, nhưng họ vẫn không lên tiếng phản đối chỉ khuyên em nên tỉnh táo.


Em đau đầu suy nghĩ, khóc mọi lúc mọi nơi. Em không trách anh, dù sao anh cũng là con trai duy nhất nên sự phản đối của gia đình cũng sẽ gay gắt hơn, anh cũng là người có trách nhiệm vì vậy chắc chắn anh đã rất mệt mỏi. Dẫu biết anh yêu em là thật lòng và chỉ cần em nói anh đừng rời xa em thì anh nhất định làm như thế nhưng em không muốn vậy, em tham lam, không chỉ muốn anh yêu em mà phải gia đình anh cũng yêu em nữa vì vậy em đã chọn cách ra đi...

Em lấy lý do gia đình em phản đối, không muốn em đợi anh, anh đã khóc, anh không tin vì anh hiểu em nhất. Em mà nói dối thì chẳng bao giờ dám nhìn vào mắt anh cả. Em đã cố cứng cỏi khẳng định đó là lý do duy nhất và em chỉ muốn làm người con ngoan trước khi làm người vợ tốt thôi.

Anh đã bỏ học (anh đang học tiếng để chuẩn bị đi) để ở lại bên em năn nỉ. Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, những giọt nước mắt hiếm hoi lăn dài trên khuôn mặt người đàn ông mạnh mẽ mà em yêu đến sẵn sàng chết, em đau đớn đến không khóc được, miệng đắng ngắt... Em chút nữa đã không giữ vững lý trí, nhưng rồi em nghĩ cố chút nữa thôi, chỉ cần em chịu đựng thêm một chút nữa sẽ có thể mang lại bình yên cho anh... Không phải em cố tỏ ra cao thượng mà anh xứng đáng được em yêu như vậy.

Không biết sau này em có bao giờ hối tiếc không nhưng giờ đó là cách tốt nhất cho anh mà em có thể nghĩ ra được anh à. Có thể em sẽ chẳng thể nào gặp được một người tốt như anh thêm một lần nữa nhưng ít nhất em đã một lần trong đời yêu thật lòng đến vậy.

Anh hãy dành thời gian còn lại trước khi đi nước ngoài cho gia đình nhé đừng cố níu kéo em làm gì nữa chỉ khiến cả hai đau đớn thêm thôi. Hãy sống thật tốt, thật vui vẻ anh nhé. Em sẽ mãi dõi theo bước anh đi! EM YÊU ANH.
                                                                   sưu tầm:
                                                                                  admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Thơ tình: Em yêu dấu




"Thiếu bóng em lòng anh buồn biết mấy
                                       Lần xa nhau thương nhớ tự thấm dần"



em yêu dấu..!


Tâm hồn anh với bao nỗi khổ thân
Tha thiết em những tưởng được gia ân
Thiếu bóng em lòng anh buồn biết mấy
Lần xa nhau thương nhớ tự thấm dần

Anh tưởng chừng như không còn chịu nữa
Thân dày vò đau đớn nỗi cô đơn
Tội cho anh đêm nay buồn tựa cửa
Nhìn trăng sao càng thấy như xa hơn

Chuỗi ngày dài mặt trời càng thêm nóng
Thì tình ta cũng vậy thế thôi em
Vì xa nhau anh ngày đêm trông ngóng
Thèm được hôn dáng liễu, tóc thơm mềm

Anh chỉ biết bán buôn và tính sổ
Ngôn ngữ tình còn vụng lắm em ơi!
Lá thư này viết lên lời thổ lộ
Nguyện yêu em yêu trọn cả một đời

Hãy cho anh được yêu, yêu em nhé
Nắng hạ ngày vẫn dịu buổi chiều mưa
Đêm đen tối nhưng vòm trời sao sáng
Rối tơ lòng anh gỡ nối tình xưa

Xin em ban đặc ân niềm tin ấy
Rồi một ngày ta hẳn được gần nhau
Trời đêm nay se lạnh suốt canh thâu
Thức trắng đêm nhớ em buồn biết mấy!
                                                             sưu tầm:
                                                                        admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

chuyện tình cây lá & gió


vì yêu lá gió làm kẻ thứ ba
gió ích kỷ chia lìa cây và lá
lá yếu đuối ngậm ngùi bay theo gió
cây đứng buồn khi lá đã bay xa


qua bao thu cây không hề quên lá
vẫn âm thầm trông lá ở phuong xa
trong nỗi nhớ, cây duờng nhu gục ngã
 chết khô dần khi lá mãi rời xa...!

             sưu tầm:

                     côbé socola:cao thanh nhi

Thơ tình: Em yêu dấu



"Thiếu bóng em lòng anh buồn biết mấy
                             Lần xa nhau thương nhớ tự thấm dần"

Em yêu dấu
Tâm hồn anh với bao nỗi khổ thân
Tha thiết em những tưởng được gia ân
Thiếu bóng em lòng anh buồn biết mấy
Lần xa nhau thương nhớ tự thấm dần

Anh tưởng chừng như không còn chịu nữa
Thân dày vò đau đớn nỗi cô đơn
Tội cho anh đêm nay buồn tựa cửa
Nhìn trăng sao càng thấy như xa hơn

Chuỗi ngày dài mặt trời càng thêm nóng
Thì tình ta cũng vậy thế thôi em
Vì xa nhau anh ngày đêm trông ngóng
Thèm được hôn dáng liễu, tóc thơm mềm

Anh chỉ biết bán buôn và tính sổ
Ngôn ngữ tình còn vụng lắm em ơi!
Lá thư này viết lên lời thổ lộ
Nguyện yêu em yêu trọn cả một đời

Hãy cho anh được yêu, yêu em nhé
Nắng hạ ngày vẫn dịu buổi chiều mưa
Đêm đen tối nhưng vòm trời sao sáng
Rối tơ lòng anh gỡ nối tình xưa

Xin em ban đặc ân niềm tin ấy
Rồi một ngày ta hẳn được gần nhau
Trời đêm nay se lạnh suốt canh thâu
Thức trắng đêm nhớ em buồn biết mấy!

                                                               sưu tầm:


                                                                          admin: Đặng Tất Đạt ^.^


Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

"Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ " admin ^^


Kỷ niệm thời áo trắng





"Đã lâu rồi không trở lại trường xưa
                      Nhớ thầy cô, hàng cây và lớp học"


Đã lâu rồi không trở lại trường xưa
Nhớ thầy cô, hàng cây và lớp học
Đã lâu rồi em không còn nhớ nữa
Hình bóng anh buổi áo trắng đến trường

Em cảm ơn cuộc sống đời thường
Đã cuốn em vào dòng người bận rộn
Để quên đi hình ảnh ngày xưa ấy
Để quên đi tình yêu thủa học trò

Nhưng sáng nay thấy cô bé đến trường
Như thấy mình thủa 10 năm trước
Hình ảnh xưa ùa về trong nỗi nhớ
Kỷ niệm đong đầy chẳng thể gọi thành tên

Có phải anh đứng ngõ đợi em
Ta đến trường trong bình minh tỏa sáng
Vĩnh Yên mùa này hoa phượng cháy
Nỗi nhớ cồn cào da diết buổi chia tay...

Kỷ niệm xưa cứ hiện ra trước mắt
Mà có lúc em tưởng mình đã quên
Em nhận ra trong góc mỗi tâm hồn
Đều có chỗ dành cho thời áo trắng..!
                                                       sưu tầm:
                                                                  admin: Đặng Tất  Đạt ^.^

Thơ tình: Mưa


MƯA
"Mưa ơi sao em cứ mãi rong chơi ..
                           Để tan về đâu hư vô anh không tìm được"


Chẳng bao giờ anh viết được về mưa
Kí ức anh mưa không tồn tại
Vì em mang đi rồi những cơn mưa trắng
Anh biết tìm đâu cơn mưa ấy bây giờ?
Anh hỏi gió, gió lặng thinh không đáp



Nắng cô đơn rơi rớt xuống lá xanh
Trả lại cho anh
Một mùa mưa đương
Trái tim anh tràn ngập
Dưới mái hiên lần đầu ấp úng
Anh nói rằng anh đã yêu mưa

Nhưng đâu rồi em mùa mưa ấy
Tan hết rồi sao cơn mưa lạnh mong manh
Xa nhau rồi anh không thấy tội cho anh
Chỉ thấy thương cơn mưa ngày ấy
Thương con đường nắng chiều loang lổ
Thương mái hiên già sướt mướt cùng mưa rơi

Mưa ơi sao em cứ mãi rong chơi
Để tan về đâu hư vô anh không tìm được
Để nhòa hết rồi một mùa mưa xa vắng
Để anh mãi đợi mưa về cùng với những yêu thương.
                                                                       sưu tầm:
                                                                                        admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Thơ tình: Mùa thu trở lại


"Mùa thu ấy anh chưa kịp đặt tên ..
                                   Mùa thu sau cứ êm đềm đi mãi"
Em biết không?
Một mùa thu đã sang
Mùa thu mùa lá vàng
Mùa thu mùa dịu dàng
Giống như em…

Từng cơn gió dịu êm
Chạy tung tăng ca hát
Con đường dài bát ngát


Còn vương hương tóc em.

Mùa thu ấy anh chưa quên
Mình gặp nhau giữa một đêm gió mát
Em mơ màng ngồi lặng nghe anh hát
Hát câu gì em còn nhớ không em?

Mùa thu ấy anh chưa kịp đặt tên
Mùa thu sau cứ êm đềm đi mãi
Bỗng dịu dàng ngày hôm nay trở lại
Giống như em…
                                             sưu tầm:
                                                     admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Chiếc thước ngăn bàn



"Có khi nào anh về thăm lớp cũ 
                                                   Cất dùm em chiếc thước ngăn bàn."
Đã lâu rồi anh có về thăm lớp cũ
Thăm lại chỗ nơi ta ngồi thuở trước
Nhớ kỷ niệm em ngăn bàn bằng thước
Anh lấn sân nên cứ đụng em hoài.

Chiếc bàn chung nên chẳng thể chia hai
Em miễn cưỡng khép mình trong biên giới
Đợi anh sang để em buộc tội
Chẳng thể nào anh thoát được đâu.


Anh lơ ngơ nên luôn phải cúi đầu
 xin lỗi em về những lần phạm luật..
Em ghét anh là người ngốc nhất
Phạm lỗi rồi sao không phạm lần hai.

Em bắt anh vì em biết anh sai
Nhưng không cấm những lỗi lầm như thế
Anh tưởng thật còn em thì không thể
Nên vô tình ngăn bàn ngăn cách mãi hai ta.

Hôm nay về thăm lớp học từ xa
Như vẫn thấy dáng anh ngồi đó
Có khi nào anh về thăm lớp cũ
Cất dùm em chiếc thước ngăn bàn.
                                                    sưu tầm:
                                                                    admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Thư tình: Mong yêu thương trở về nơi trái tim em!

"Em đã yêu hết mình, toàn tâm toàn ý yêu anh dù tình yêu này có xứng đáng hay không."

   Anh à! Em tin vào sự tình cờ sắp đặt của tạo hóa đã cho em gặp anh, yêu anh và cả hai chúng ta đã vẽ lên một bức tranh hạnh phúc về tương lai phía trước, một gia đình và những đưa trẻ. Nhưng tạo hóa cũng thật chớ trêu phải không anh? Sao mang anh đến rồi lại mang anh ra đi nhanh vậy, mang anh xa em khi trái tim em đã yêu anh rất nhiều, với em anh là cả bầu trời mất rồi. Khi bầu trời trong xanh ấy xa em, em biết làm sao đây hả anh?

Sài Gòn vào xuân chắc đẹp lắm phải không anh? Ở phương trời đó anh có biết có một người con gái rất yêu anh không? Hà Nội giờ lạnh lắm anh ạ! Không có anh bên cạnh nó càng lạnh hơn.

Anh ơi, những ngày ở bên em anh có cảm nhận tình yêu em dành cho anh không?Sao anh lại nhẫn tâm như thế khi anh bảo "Anh đang rất ân hận, nếu tiếp tục yêu em anh thấy có lỗi với một người". Phải chăng yêu em anh hối hận? Phải chăng em không yêu anh nhiều? Phải chăng em vô tâm hả anh? Em không xứng đáng với anh sao? Em biết quá khứ của em không đẹp không trong sáng, và vô tư như những người con gái khác, nhưng anh đã bỏ qua tất cả để chúng mình yêu nhau, đến bên nhau. Giữa hai ta khoảng cách địa lý không là gi nữa vậy mà khi cả con tim em trao cho anh thì anh lại bỏ em đi. Chỉ vì trong một phút bồng bột em đã sai lầm, em đã cố gắng sửa sai vì em đã làm tổn thương anh, nhưng anh à, anh hãy một lần vướt bỏ ý trí, hãy lắng nghe con tim. Anh có biết ở phương xa em đang đau khổ thế nào không anh? Em đau lắm anh à, ngày ngày trôi qua em gặm nhấm nỗi đau, gặm nhấm nỗi nhớ anh đến cồn cào ruột gan không anh? Ở nơi đó có khi nào anh nhờ về em, người con gái bé nhỏ yếu ớt cần được anh che trở không? Người con gái đã vì anh mà vượt 2000km vào với anh chỉ để được chăm sóc anh, nhìn thấy anh mỗi khi đi làm về không? Người con gái đó có thể hy sinh tất cả, đánh đổi tất cả chỉ mong được ở bên anh, được cùng anh đi hết con đường, được ôm anh từ phía sau khi chú mưa ven đường,được cùng anh ăn những bửa cơm...

Anh bảo chúng ta không hợp, em bướng bỉnh, và tổn thương em gây ra cho anh khiến anh không thể vượt qua được. nNưng anh cũng có biết anh đã vô tình ném cho em những câu khiến tim em tan nát, vụn vỡ không anh? Phải chăng đến với em chỉ là anh nếm trải cuộc sống hả anh? Em không xứng đáng được yêu thương đươc hưởng hạnh phúc sao? Sao anh tàn nhẫn với em như thế?



Nhờ gió nhắn với anh rằng em luôn nhớ tới anh 

Con người ai cũng có một sai lầm, biết sửa sai thì họ có đáng bị đối xử thế không anh? Em đã yêu hết mình toàn tâm toàn ý yêu anh dù tình yêu này có xứng đáng hay không.

Anh à! Anh còn nhớ bài hát này chứ:

"Anh! Em muốn tin ngày mai khi mặt trời lên
Em vẫn thấy anh đứng trong ban mai chờ em
Vì em cứ sợ rằng hôm nay chỉ là mơ
Bàn tay nắm chặt chẳng muốn xa anh bao giờ
Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm đẹp
Sợ rằng bao làn gió kia mang dấu đi những kỷ niệm
Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau này còn giữ được anh
Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu
Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai
Sợ ngày mai khi anh không đến sẽ chia cùng ai con tim buồn tênh"

Thôi thì anh cứ hãy đi đi nhé biết đâu một ngày nào đó anh đang đứng đợi em ở bên kia con đường tình yêu.

Ngày mai gió nổi rồi, em phải đi tiếp con đường của em, con đường từ nay vắng bóng anh. Không biết ngọn gió này có thổi đến tận nơi anh ở không nhỉ? Nhờ gió nhắn với anh rằng em luôn nhớ tới anh!

Gửi người em yêu thương nhất! Mong yêu thương lại trở về nơi trái tim em..!
                                                       sưu tầm:
                                                                     admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Sự tích “sao băng"

  Chuyện kể rằng: ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh & giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành. Dù vậy, họ yêu nhau và sống hạnh phúc bên nhau. Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, Hath đã làm gì đó với mái tóc của mình. Hath trở nên xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus.
    Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trơì cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi.




      Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:" Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"
     Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường.
   Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm 30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.
     Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngắm sao.
   Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu....!

                                 sưu tầm
                                                                                                                 admin:Đặng Tất Đạt ^.^

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Tình đầu


"Tình chỉ đẹp khi tình dang dở
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề"

Em cũng thế, mối tình đầu không trọn
Để bây giờ day dứt mãi không thôi.


Yêu thương xưa giờ chỉ là kỉ niệm
Là nhớ nhung, là tiếc nhớ khôn cùng
Người đã đi, xa mãi tận nơi nào,
Xa muôn trùng hay mãi ở trong tim?


Dẫu sau này cuộc sống có ra sao,
Cũng chẳng thể một lần thôi luyến nhớ
Không giá như... không so sánh điều gì?
Mối tình đầu ai có thể nguôi quên?

Tôi dại khờ, tình si nên cứ đợi
 Đến bây giờ mới nhận ra: không thể!
Thôi sẽ quên như chưa từng chờ đợi,
Chưa từng yêu, chưa từng nhớ bao giờ....!
                                                                                   admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Vì em là con gái


Anh ơi, vì em là con gái
Nên những suy tư chỉ giấu kín trong lòng
Nếu yêu em, anh cũng yêu, nét thầm con gái nhé
Sẽ buồn lắm, nếu cuộc đời không có con gái phải không?

Những mềm mại, duyên dáng những đường cong
Là con gái cũng thích duyên thích điệu.
Vẫn cố gượng mình trên guốc cao mềm yếu
Đau lắm rồi mà đâu dám bỏ ra.

Lần đầu tiên đi chơi, ôi thật là!
Em chẳng dám tự nhiên như ngồi bên lũ bạn,
Không dám rủ anh đến xoài dầm hè quán
“Cà phê chiều” loáng thoáng chút làn mưa.


Nếu có đôi khi, anh phải đứng, phải chờ
Thì anh ơi cố chiều em anh nhé.
Thêm ít phấn son cho môi hồng tươi trẻ
Tự tin rồi, vui vẻ bước cùng anh.

Nếu có cãi nhau em chưa chịu làm lành
Thì chủ động giải hòa đi anh nhé!
Con gái chỉ che mình bằng vẻ ngoài mạnh mẽ
Mà đâu biết rằng, dễ vỡ lắm anh ơi.

Em sợ lắm những nỗi nhớ chơi vơi
Bất chợt thấy lo, đợi tin anh chưa tới
Có chút ích kỉ, hờn ghen chấp chới
Cũng chỉ vì yêu anh quá, phải không?

Con gái mà, có đôi ngày trong năm
Đơn giản thôi chỉ mong rằng anh nhớ
Để được bên anh như bao người trên phố
Hạnh phúc ngập tràn đóa hoa nhỏ tình yêu.

Và có những lúc, em nhớ anh thật nhiều
Mà con tim em mỏng manh không dám nói,
Nếu nụ hôn chỉ âm thầm trao vội
Cũng chỉ vì là con gái mà thôi.

Hãy bên em trên mỗi bước cuộc đời
Hãy bỏ qua những lúc em chưa đúng.
Vì con trai, làm sao vẹn hạnh phúc
Khi bên mình thiếu mất “nửa kia”.
                                                                     sưu tầm:
                                                                                         admin: Đặng Tất Đạt ^.^