Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Thư tình: Mong yêu thương trở về nơi trái tim em!

"Em đã yêu hết mình, toàn tâm toàn ý yêu anh dù tình yêu này có xứng đáng hay không."

   Anh à! Em tin vào sự tình cờ sắp đặt của tạo hóa đã cho em gặp anh, yêu anh và cả hai chúng ta đã vẽ lên một bức tranh hạnh phúc về tương lai phía trước, một gia đình và những đưa trẻ. Nhưng tạo hóa cũng thật chớ trêu phải không anh? Sao mang anh đến rồi lại mang anh ra đi nhanh vậy, mang anh xa em khi trái tim em đã yêu anh rất nhiều, với em anh là cả bầu trời mất rồi. Khi bầu trời trong xanh ấy xa em, em biết làm sao đây hả anh?

Sài Gòn vào xuân chắc đẹp lắm phải không anh? Ở phương trời đó anh có biết có một người con gái rất yêu anh không? Hà Nội giờ lạnh lắm anh ạ! Không có anh bên cạnh nó càng lạnh hơn.

Anh ơi, những ngày ở bên em anh có cảm nhận tình yêu em dành cho anh không?Sao anh lại nhẫn tâm như thế khi anh bảo "Anh đang rất ân hận, nếu tiếp tục yêu em anh thấy có lỗi với một người". Phải chăng yêu em anh hối hận? Phải chăng em không yêu anh nhiều? Phải chăng em vô tâm hả anh? Em không xứng đáng với anh sao? Em biết quá khứ của em không đẹp không trong sáng, và vô tư như những người con gái khác, nhưng anh đã bỏ qua tất cả để chúng mình yêu nhau, đến bên nhau. Giữa hai ta khoảng cách địa lý không là gi nữa vậy mà khi cả con tim em trao cho anh thì anh lại bỏ em đi. Chỉ vì trong một phút bồng bột em đã sai lầm, em đã cố gắng sửa sai vì em đã làm tổn thương anh, nhưng anh à, anh hãy một lần vướt bỏ ý trí, hãy lắng nghe con tim. Anh có biết ở phương xa em đang đau khổ thế nào không anh? Em đau lắm anh à, ngày ngày trôi qua em gặm nhấm nỗi đau, gặm nhấm nỗi nhớ anh đến cồn cào ruột gan không anh? Ở nơi đó có khi nào anh nhờ về em, người con gái bé nhỏ yếu ớt cần được anh che trở không? Người con gái đã vì anh mà vượt 2000km vào với anh chỉ để được chăm sóc anh, nhìn thấy anh mỗi khi đi làm về không? Người con gái đó có thể hy sinh tất cả, đánh đổi tất cả chỉ mong được ở bên anh, được cùng anh đi hết con đường, được ôm anh từ phía sau khi chú mưa ven đường,được cùng anh ăn những bửa cơm...

Anh bảo chúng ta không hợp, em bướng bỉnh, và tổn thương em gây ra cho anh khiến anh không thể vượt qua được. nNưng anh cũng có biết anh đã vô tình ném cho em những câu khiến tim em tan nát, vụn vỡ không anh? Phải chăng đến với em chỉ là anh nếm trải cuộc sống hả anh? Em không xứng đáng được yêu thương đươc hưởng hạnh phúc sao? Sao anh tàn nhẫn với em như thế?



Nhờ gió nhắn với anh rằng em luôn nhớ tới anh 

Con người ai cũng có một sai lầm, biết sửa sai thì họ có đáng bị đối xử thế không anh? Em đã yêu hết mình toàn tâm toàn ý yêu anh dù tình yêu này có xứng đáng hay không.

Anh à! Anh còn nhớ bài hát này chứ:

"Anh! Em muốn tin ngày mai khi mặt trời lên
Em vẫn thấy anh đứng trong ban mai chờ em
Vì em cứ sợ rằng hôm nay chỉ là mơ
Bàn tay nắm chặt chẳng muốn xa anh bao giờ
Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm đẹp
Sợ rằng bao làn gió kia mang dấu đi những kỷ niệm
Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau này còn giữ được anh
Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu
Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai
Sợ ngày mai khi anh không đến sẽ chia cùng ai con tim buồn tênh"

Thôi thì anh cứ hãy đi đi nhé biết đâu một ngày nào đó anh đang đứng đợi em ở bên kia con đường tình yêu.

Ngày mai gió nổi rồi, em phải đi tiếp con đường của em, con đường từ nay vắng bóng anh. Không biết ngọn gió này có thổi đến tận nơi anh ở không nhỉ? Nhờ gió nhắn với anh rằng em luôn nhớ tới anh!

Gửi người em yêu thương nhất! Mong yêu thương lại trở về nơi trái tim em..!
                                                       sưu tầm:
                                                                     admin: Đặng Tất Đạt ^.^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét